Sai lầm khi kiểm soát chồng quá chặt
Dường như ai cũng tránh xa vợ chồng tôi, không đến gần hay nói chuyện nhiều với tôi như vợ của những người khác. Thậm chí ăn buffet hết bàn họ cũng ngồi chen chúc chứ không ngồi cùng bàn nhà tôi.
Mấy hôm nay cô em chồng ở quê vào khám bệnh, nhìn cách kiểm soát chồng 24/24h tôi thấy cuộc sống cô ấy thật khổ sở và chợt nhớ đến chuyện của mình cách đây sáu năm, cũng chẳng khác gì cô ấy, thậm chí tệ hơn. Tôi viết bài này để chia sẻ về câu chuyện, kinh nghiệm có thật của mình. Tôi 40 tuổi, hiện tại hạnh phúc bên chồng và hai con, người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ nhưng ít ai biết trước đây tôi cũng một thời dại dột, mất kiểm soát, hành xử “trẻ trâu”, suýt tự tay giết chết tình yêu của chồng, giết chết cuộc hôn nhân của mình.
Đàn ông một khi đã thật sự muốn từ bỏ gia đình, vợ con thì thực tế chứng minh họ nhất định sẽ làm vậy, dù chị em có lấy con cái, thậm chí cái chết ra làm áp lực. Bằng mọi cách, sớm hay muộn họ sẽ kết thúc cuộc hôn nhân hoặc sẽ làm bạn chán nản đến cùng cực để bạn tự giải thoát cho mình, họ cũng được giải thoát theo. Trong khuôn khổ bài viết về kinh nghiệm của mình, tôi không đề cập đến tuýp đàn ông này vì chồng vẫn lo lắng, yêu thương, có trách nhiệm với gia đình nhưng do ghen tuông kiểm soát quá mức tôi đã suýt phá vỡ hạnh phúc của mình.
Cách đây sáu năm, khi tôi đang mang thai bé thứ hai, vì điều kiện sức khỏe nên tôi nghỉ dưỡng thai ở nhà từ những tháng đầu, trong thời gian này tôi bắt đầu cuộc sống ngày làm thám tử theo dõi, kiểm tra, giám sát chồng, đêm làm thẩm phán kết tội. Nguyên nhân của sự việc là vào một ngày chủ nhật tôi nhìn thấy chồng nói chuyện điện thoại hơi lâu ngoài ban công. Thường cuối tuần nghỉ ngơi anh rất ít nghe điện thoại, hoặc sẽ nói rất nhanh, hoàn toàn dành thời gian cho gia đình.
Vì tò mò tôi đã lục xem lịch sử cuộc gọi, biết anh đã nói chuyện với một nữ đồng nghiệp chưa có gia đình (trước kia tôi không bao giờ lục soát, kiểm tra điện thoại anh). Sẵn cơn ghen trong lòng, tính đa nghi suy diễn nổi lên, tôi lao vào tra hỏi chồng: Tại sao lại nói chuyện điện thoại, nói những gì, hai người có quan hệ gì mờ ám, có phải đang tán tỉnh nhau trong khi tôi bầu bí. Chồng giải thích đó chỉ là cuộc điện thoại bình thường, trao đổi về một dự án mà bộ phận anh đang làm gấp. Chồng tôi là trưởng phòng nên ngày chủ nhật không phải làm, khi có vấn đề gì cần ý kiến mọi người điện thoại cho anh. Thế mà cơn cuồng ghen chiếm mất lý trí, tôi cho rằng đó chỉ là ngụy biện và quan trọng lúc này trong lòng không tự tin vào bản thân và không tin lời chồng nói.
Kể từ sau hôm đó tôi thay đổi 360 độ, thậm chí để có nhiều thời gian theo dõi anh, tôi còn đón mẹ đẻ từ quê vào để vừa có thêm đồng minh, vừa phụ người giúp việc chăm sóc đứa con lớn cho tôi có nhiều thời gian kiểm tra, giám sát chồng. Mỗi ngày tôi giám sát giờ giấc đi về của anh, còn ước lượng, kiểm tra khoảng thời gian anh đi từ cơ quan về nhà. Trong giờ làm việc tôi cũng thường xuyên điện thoại để kiểm tra xem anh có làm việc không hay đi đâu, nếu chồng dám không nghe máy tôi sẽ điện thoại vào máy bàn ở công ty. Trong trường hợp không được tôi tiếp tục điện cho sếp trên hoặc đồng nghiệp của anh đến khi anh nghe máy hoặc điện thoại lại tôi mới thôi.
Tôi như người điên không ý thức được đang làm mất mặt chồng và chính mình. Mỗi đêm khi chồng về nhà tôi đều tra khảo xem hôm nay anh làm những gì, với ai, kiểm tra điện thoại, quần áo, ví… chỉ cần có chỗ nào không vừa ý hoặc nghi ngờ ngay lập tức tôi sẽ gào lên. Mặc dù chính tôi cũng không có bằng chứng nào về mối quan hệ của chồng với cô gái kia và trong thời gian này hàng ngày anh vẫn đi về đúng giờ, chăm lo cho vợ con như trước, hôm nào về trễ anh đều nói rõ cho tôi biết nhưng tôi như một người không lý trí. Tận sâu trong lòng tôi vẫn biết chồng mình không như vậy nhưng làm thế để anh biết nếu có gì tôi sẽ hủy diệt cuộc sống của anh. Lúc đó tôi không biết nếu như thật sự anh có người phụ nữ khác thì hành động, cách cư xử của tôi như thế càng làm anh lao vào vòng tay người khác.
Đồng nghiệp của anh không thoải mái với những cuộc điện thoại của tôi, họ đi kháo nhau khắp công ty về hành động đó, tôi chỉ cho đó là ngụy biện, lấy đứa con trong bụng ra gây áp lực, hành hạ, mắng nhiếc, hạ nhục anh không tiếc lời. Tôi bỏ ăn bỏ uống thì anh sẽ im lặng để mặc tôi muốn làm gì thì làm, tôi hả hê tiếp tục được làm công việc thám tử như ý muốn. Tôi đã không nhận ra anh ngày càng trầm lặng, chỉ còn cười mỗi khi anh vui chơi với con, anh như một cái xác không linh hồn trong ngôi nhà của chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp anh suy tư nhìn xa xăm vô định, những lúc đó cơn cuồng ghen làm tôi cứ nghĩ anh đang nhớ đến ai khác nên tâm hồn mới treo cành cây. Tóm lại bất cứ một việc nhỏ nhặt gì trước kia tôi cho là bình thường (mọi người cũng nghĩ là bình thường) thì lúc đó dưới cái nhìn tiêu cực của tôi luôn có vấn đề, luôn để tôi suy diễn linh tinh, nghi ngờ.
Chồng đã sống như ý tôi muốn nhưng tôi luôn cảm thấy có sự xa cách, không cảm nhận được tình yêu thương gắn kết như trước kia nữa. Tôi mệt mỏi, khổ sở cho đến khi công ty anh tổ chức đi nghỉ mát ở Phan Thiết, mặc dù mang thai nặng nhọc nhưng tôi vẫn cương quyết đòi theo chỉ để quan sát và giữ chồng. Trong chuyến đi đó tôi mới nhận ra mọi người và các gia đình khác đều vui vẻ hòa đồng nhưng dường như ai cũng tránh xa vợ chồng tôi, các đồng nghiệp cùng phòng với anh đều lảng tránh, không đến gần hay nói chuyện nhiều với tôi như vợ của những người khác. Họ chỉ gật đầu chào xã giao với tôi, thậm chí khi ăn buffet hết bàn họ cũng ngồi chen chúc chứ không ngồi cùng bàn vợ chồng tôi.
Tôi nhận ra những hành động của mình trong thời gian qua đã làm chồng mất mặt, khó xử như thế nào với các đồng nghiệp, với họ tôi là người phụ nữ đáng sợ. Trong lòng tôi lúc này mới thấy ân hận, thương anh. Sau chuyến đi, mẹ ruột tôi đòi về quê, tôi nhớ mãi trước khi về bà nói: “Nếu mẹ là chồng con, mẹ nhất định ly dị sớm. Hãy tỉnh lại đi con, nếu muốn giữ tình yêu gia đình thì để cho tình yêu đôi cánh tự do. Chồng con là người, không phải tù nhân, nếu con kiểm soát nó thật chặt chỉ làm nó chán nản, còn con trở thành gánh nặng của nó, đến một ngày quá mệt mỏi nó sẽ bỏ tất cả”.
Lúc này tôi như người ngủ mê tỉnh dậy, nhận ra chồng đã mệt mỏi hàng ngày vì chính tôi, vì sự căng thẳng và ngột ngạt mà tôi tạo ra trong gia đình. Tôi tự tay làm mất đi hình ảnh tốt đẹp của bản thân và giết chết tình yêu của chồng, chính tay tôi ngày càng đẩy anh ra xa. Giờ nghĩ lại tôi còn sợ mình hồi đó. Sau này chồng có lần nói: “Thời gian đó anh rất sợ về nhà, mỗi khi về đến cổng, nghĩ đến những lời tra hỏi, cằn nhằn của em anh không muốn bước vào nhà”.
Tôi đã trở lại là tôi của ngày xưa: quan tâm, chăm sóc chồng con nhưng vẫn tạo cho mình và chồng một không gian riêng. Ngồi viết những dòng này tôi cảm ơn chồng vì đã chịu đựng và bỏ qua cho phần tính xấu của tôi thời gian đó. Mong các bạn đừng bao giờ ngu ngốc đi vào vết xe đổ của tôi. Hãy tin tôi, đàn ông không giống phụ nữ, chị em nói ly hôn 10 lần vẫn chưa làm được nhưng đàn ông một khi nói và muốn họ sẽ làm, nên đừng thử thách sức chịu đựng của họ. Một khi họ vẫn yêu thương chăm sóc vợ con, đi về trình báo vợ nghĩa là vẫn tôn trọng, yêu thương, chị em đừng cố “bới lông tìm vết”.
Chúng ta ra ngoài xã hội đi làm vẫn có bạn bè, đồng nghiệp là nam giới, vẫn giao tiếp, vậy tại sao lại không chấp nhận chuyện đó ở chồng mình? Đã xác định vẫn bên nhau thì phải đặt lòng tin vào đối phương, bởi chỉ tin tưởng mới có thể bên nhau lâu dài. Một khi không còn lòng tin thì dù chồng có nói gì, làm gì bạn vẫn không tin, nếu thế hãy chia tay vì giữ một gia đình với không khí căng thẳng, ngột ngạt như vậy tôi nghĩ các con chúng ta sẽ lớn lên với tâm lý lệch lạc mà thôi.
Hoa