Mối quan hệ cha mẹ con cái là mối quan hệ máu mủ, lẽ thường chúng ta thương yêu nhau rất nhiều dù ở tuổi nào. Nhưng trong thực tế, càng lớn, càng nhiều người ít chia sẻ với cha mẹ, ít trò chuyện cùng cha mẹ. Đôi khi một bộ phận trong chúng ta bận rộn với những mối quan hệ bên ngoài nhiều hơn, trò chuyện cùng bạn bè, đồng nghiệp nhiều hơn 8h mỗi ngày, đến khi về nhà mệt mỏi lại cáu gắt với gia đình, cha mẹ con cái.
Cũng có một số người luôn ý thức giữ trọn đạo hiếu, quan tâm mua cho cha mẹ quà cáp, thức ăn nước uống thuốc men tẩm bổ nhưng lại quên mất nhu cầu tâm lý cơ bản của những người lớn tuổi đó là được ở gần, trò chuyện và lắng nghe con cháu. Một phần do ảnh hưởng từ văn hóa Phương Đông, việc thể hiện tình cảm giữa các thành viên trong gia đình chúng ta chưa quen bộc lộ sự yêu thương ra ngoài với cha mẹ bằng lời nói, thái độ hành vi, nên mỗi khi làm có thể trở nên gượng ép, ngại và ít làm hơn người phương Tây. Dù con cái rất yêu thương cha mẹ, hay cha mẹ rất yêu thương con cái, nhưng cả đôi bên đều để trong long hoặc bộc lộ âm thầm. Đôi khi thói quen này khiến chúng ta xa cách dần với chính người thân.
Ngoài ra, một trong những vấn đề mà con cái và cha mẹ hay mắc phải chính là tâm lý dán “nhãn” lẫn nhau, khiến khoảng cách ngày càng lớn, đến một ngày mất kết nối cảm xúc dẫn đến xa cách nhau, không còn gì để trò chuyện với nhau nữa. Phía con cái thì đôi khi cứ mặc định cha mẹ mình “bảo thủ, chẳng thèm nghe con nói” hay “Cha mẹ có chia sẻ gì đâu mà biết được”. Còn phía phụ huynh thì cho rằng “Nước đổ đầu vịt, nói mà chẳng thèm nghe”, có người thì lại “Thôi nói ra nó lo thêm, mình tự lo là được”. Chính những nhãn dán thầm lặng này đã đánh mất đi cơ hội được trò chuyện và lắng nghe giữa con cái và cha mẹ, tạo ra những mâu thuẫn, khoảng cách, những nỗi buồn hay sự bực dọc không đáng có.
Thật ra, tuổi càng già, con người lại càng nhạy cảm, càng cảm thấy mình chính là gánh nặng cho con cái của mình nếu mình đau ốm hay khó khăn về tài chính. Người già thường hay im lặng chịu đựng, đôi khi gắt gỏng khó chịu – mong được con cái nhận ra trạng thái tâm lý của mình chứ không nói ra - khiến không khí lại thêm căng thẳng hơn. Con cái lúc này chính là người cần ngồi xuống bình tĩnh và chân thành “lắng nghe” bằng tai, bằng mắt, bằng trái tim để thấu hiểu giãi bày của cha mẹ, thuyết phục họ tin tưởng mình, chia sẻ cùng mình, như cách cha mẹ đã từng lắng nghe mình những lúc còn bé thơ. Chỉ có như vậy, mới có thể gỡ rối và tạo cầu nối để rút ngắn khoảng cách, gần gũi cha mẹ hơn.
Và những bậc cha mẹ, cần phải tin rằng, các con của mình luôn luôn yêu thương mình dù không nói ra nhưng họ vẫn đang tìm cách để lắng nghe và thấu hiểu. Cha mẹ nên chủ động mở lòng, giãi bày tâm sự cùng con cái, vừa giúp tinh thần được thoải mái, từ đó bản thân vui khỏe, vừa là giúp con cái có thể thật sự “lắng nghe” mình. Vì dù là bậc cha mẹ, hay phận con cái, đều không thể đoán biết, tự biết về nhau mà chỉ có sẻ chia mới thật sự thấu hiểu, và khi có hiểu mới thực sự có tình yêu thương nhau đúng cách, tạo hạnh phúc cho nhau!
Kết nối yêu thương với các mối quan hệ trong gia đình cũng như ngoài xã hội là một trong những cách gia tang sức mạnh nội tâm, tạo sự bình an tâm trí, gia tang hệ miễn dịch để chúng ta vui khỏe, cùng nhau phòng tránh dịch bệnh. Điều này vô cùng cần thiết cho các bậc cha mẹ chúng ta, những người có tuổi, đối tượng dễ tổn thương nhất trong đại dịch!
Nhân mùa Vu Lan lại tới, giữa tình hình đại dịch còn nhiều biến động, cả cha mẹ và con cái, dù ở tuổi nào, hãy nhân cơ hội có nhiều thời gian bên nhau mùa giãn cách để học lắng nghe nhau và học nói ra, giãi bày tâm tư cho hiểu nhau, để gia đình luôn luôn là nơi để yêu thương lan tỏa. Với các cha mẹ con cái đang ở xa nhau do cách ly, điều trị bệnh hãy tận dụng tối đa công nghệ mạng internet để video call qua zalo, viber, face… để nhìn thấy nhau, trò chuyện cùng nhau, lắng nghe nhau, kịp thời quan tâm giúp đỡ nhau bình an vượt qua mùa dịch. Dù đang ở gần hay cách xa, mở lòng ra thì khoảng cách địa lý hay khoảng cách tâm lý không còn là vấn đề nữa phải không các bạn?
Phạm Thị Thúy