(MTD) Trước khi kết hôn, các bạn trẻ hay hỏi tôi “làm sao biết người ta có yêu mình thật lòng không chị?”. Sau khi kết hôn được một thời gian, câu hỏi được đổi thành “Làm sao để người ta biết mình yêu người ta?”.
Người vợ hỏi câu này vì người chồng luôn than phiền mình không được vợ yêu như trước, quên chồng chỉ biết đến con. Người chồng hỏi vì người vợ than phiền anh không còn yêu em, chỉ thấy anh yêu công việc, yêu bạn nhậu… Người cha/ mẹ hỏi vì thấy con không hiểu được tình yêu cha mẹ dành cho chúng, con than “Cha/ mẹ không yêu con”.
Câu hỏi đảo chiều này quả thật khó trả lời. Vì sao chúng ta yêu thương ai đó mà họ lại không biết, không cảm nhận được? Nhiều người thắc mắc và rất buồn khi mình bị rơi vào hoàn cảnh phải hỏi câu đó. Tôi xin chia sẻ vài dòng tâm sự mà tôi được nghe trong quá trình làm tham vấn tâm lý.
Người vợ: “Tôi thấy tôi hết lòng lo cho chồng con. Vì con còn nhỏ tôi phải dành nhiều thời gian cho cháu, sao anh ấy ích kỷ vậy, chỉ biết đến mình, vợ lơ là chút là than vợ hết yêu. Tôi vẫn lo chu đáo cho anh ấy mà, cơm bưng nước rót, có thiếu gì đâu. Chỉ là thời gian này tôi bận cháu nhỏ nên ít gần gũi ổng”.
Người chồng: “Tôi đi làm tối mắt, tối mũi. Thời buổi kinh tế khó khăn, áp lực tiền bạc lo nuôi cả nhà… làm tôi mệt mỏi lắm. Làm ăn thì phải có bạn, có nhậu mới có cơ hội kiếm tiền. Vậy mà về nhà là cô ấy than, cô ấy trách anh ít quan tâm tới em, chỉ biết đi làm, đi nhậu… Cô ấy dằn dỗi, nghi ngờ tôi có bồ… Tôi mệt quá rồi”.
Người mẹ: “Tôi đau đớn quá, con tôi nó bỏ nhà đi, để lại cho tôi một bức thư nói nó không được tôi yêu thương. Nó buồn chán vì tôi hay quát mắng, hay cấm đoán nó. Nó bảo tôi coi nó như đứa con rơi, con nhặt được. Nó còn hỏi: “Con không biết con có phải là con ba mẹ không nữa?”. Tôi chỉ muốn khắt khe để con nên người, chẳng nhẽ tôi sai? Tôi không yêu con thì tôi yêu ai!” v.v…
Những dòng tâm sự trong nước mắt của các thân chủ đã làm tôi nhận ra một điều, mình yêu thương ai đó chưa chắc người kia đã hiểu được tấm lòng của mình. Tôi cũng từng có lúc rơi vào hoàn cảnh đó. Chồng tôi luôn nói tôi yêu công việc hơn anh ấy và các con. Trong khi tôi nghĩ tôi làm việc để kiếm tiền đỡ cho anh ấy một phần gánh nặng kinh tế. Tôi làm vậy vì tôi yêu chồng, yêu con mà, sao anh ấy không hiểu.
Tôi tìm hiểu lý do rồi chợt nhận ra mình và những người cùng cảnh đã không “biết yêu”. Yêu theo cách mình nghĩ, cách mình có thể cho đi sẽ có thể không phù hợp với người kia. Sóng cảm xúc của chúng ta khác nhau. “Đừng làm những gì mình không thích cho người khác” là chưa đủ mà cần biết “làm những gì người khác thích mình làm”!
TS Phạm Thị Thúy – chuyên gia “gỡ rối tơ lòng” của nhiều người. Chị là giảng viên Học viện Hành chính Quốc gia TP.HCM, một diễn giả, tác giả sách
Người vợ vì yêu chồng, yêu gia đình nên lo lắng cho con, cho từng bữa ăn của chồng… mà quên rằng người chồng cần cử chỉ âu yếm, sự gần gũi thể xác hơn là chuyện ăn uống. Người chồng yêu vợ lo đi kiếm tiền cho vợ… nhưng lại quên mất vợ mình cần mình nói chuyện hàng ngày, cần những lời khen, những lời động viên từ chồng hơn cả chuyện tiền bạc. Người cha/mẹ yêu con lo cho con mọi thứ, lo uốn nắn con từng lỗi nhỏ… mà quên rằng con cần được bố mẹ dành thời gian ở bên con, tâm sự, làm bạn với con. Con cần khen, cần động viên khích lệ để con sửa sai chứ không cần sự chê trách. Càng chê trách con càng tự ti, càng khó sửa lỗi…
Bắt được sóng cảm xúc của người khác sẽ giúp chúng ta hiểu ta cần làm gì để thể hiện tình yêu đúng cách, để họ cùng bắt được sóng yêu thương của ta. Trước hết ta cần hiểu nhu cầu của họ, hiểu điều gì làm họ hài lòng, điều gì làm họ không hài lòng… Đôi khi điều ta nghĩ là họ muốn lại không phải là điều họ thực sự muốn. Quan sát thái độ, trò chuyện cởi mở, hỏi nhau về những cảm xúc hàng ngày, về những điều người mình yêu thương mong chờ ở mình… sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn và từ đó ta biết yêu thực sự và giúp người khác cảm nhận được tình yêu mà ta dành cho họ!
TS Phạm Thị Thúy
(Học viện Hành chính Quốc gia TP.HCM)